Tạ Đông Phong đành bó tay, kêu hai tiếng con gái cũng không quay đầu lại, nén tức giận đi trở lại vị trí. Mạnh Kiết Nhiên cũng nhìn chằm chằm bóng dáng uyển chuyển đi thẳng một đường của cô, tóc dài tùy ý vấn lên bằng cây trâm ngọc bích, tự hỏi cô thích dùng trâm từ lúc nào.
"Khiến Mạnh tổng chế giễu, con gái tôi từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, lớn lên không đổi, cũng không biết là di truyền từ ai."
"Tạ tổng quá lo lắng, Thanh Ninh tính tình mặc dù bướng bỉnh, nhưng thích cứng không thích mềm, nếu ai mạnh hơn cô ấy đoán chừng cũng mềm xuống thôi." Mạnh Kiết Nhiên cho Tạ Đông Phong một cái thang đi xuống, ông cũng thuận theo nói "Đúng vậy, mấy năm này ở bên ngoài cũng không biết có chịu khổ hay không."
Nói xong câu đó, Tạ Đông Phong cố ý liếc nhìn vẻ mặt Mạnh Kiết Nhiên, trừ bỏ những phương diện khác không nói, ông thật sự thưởng thức thủ đoạn cùng năng lực của Mạnh Kiết Nhiên. Chỉ đơn giản mà nói một người còn trẻ tuổi đã vươn lên vị trí đầu bảng trên thương trường, giá trị con người tất nhiên không nói, gần hai năm qua cũng không nghe điều tiếng gì về cuộc sống riêng, nhưng Tạ Đông Phong trước sau như một vẫn giữ thái độ cứng rắn không hi vọng con gái mình có dính dấp gì đến gã trai này.
Mạnh Kiết Nhiên nghe vậy lòng chùng xuống nhưng trên mặt vẫn thản nhiên không biến sắc lái chủ đề "Tạ tổng, nghe nói món cá nướng ở đây mùi vị không tệ, chúng ta đi nếm thử một chút."
Tạ Thanh Ninh quay về chỗ thấy hai con cá trong thùng giờ đã nhân thành ba đang vui sướng lượn quanh. Không thấy Hạ Gia Mẫn đâu, Tề Mạc Đình cầm trong tay hai cần câu, trên miệng ngậm nhánh cỏ dại, ngửa người ra sau, lười biếng nâng lên mí mắt, cà lơ phất phơ mở miệng: "Bà điên kia không biết là mất tích đâu rồi, lâu thế mà vẫn chưa trở lại."
"Không yên tâm thì mang lưới đi mò đi."
Thanh Ninh thuận miệng đáp lời, Tề Mạc Đình thở hắt ra một cái, ném cần câu vỗ vỗ quần, giơ lên cái thùng bên trong có 3 con cá bột hí hửng nói "Vừa đúng ba con, một người một con." rồi xách thùng đi về khu nướng, Thanh Ninh thu dọn đồ đạc xong gọi điện cho Hạ Gia Mẫn rồi cũng đi theo.
Xa xa đã nhìn thấy khói bốc lên từ khu nướng, Tề Mạc Đình đang làm vẩy cá nem ướp gia vị. Thanh Ninh rảnh rỗi đi dạo quanh một vòng, bất hạnh lại lần nữa gặp Mạnh Kiết Nhiên.
"Anh buông tay, nếu không tôi la lên là anh sàm sỡ."
"Em kêu đi xem có ai tin không." Mạnh Kiết Nhiên bàn tay siết tại bên hông, kéo Thanh Ninh đi qua một con đường nhỏ không có người đi, vào một căn phòng gần đó đóng cửa lại trực tiếp ép cô lên cửa. Căn phòng nhỏ cũ kỹ chỉ có cái cửa cũ rách, bên trong tối om, thậm chí còn có mùi mốc bốc lên, lờ mờ nhìn thấy nét mặt hắn đã nặng nề có thể nhỏ ra nước, bàn tay dùng sức nâng cằm cô lên buộc nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tạ Thanh Ninh, cảm thụ kết hôn như thế nào?" Hắn đi thẳng vào vấn đề, không hề quanh co lòng vòng, âm thanh trầm thấp thậm chí nghe ra có sự vui vẻ, nhưng cô biết không hề có sự vui mừng nào trong đó.
Cô cũng không hề yếu thế: "Nếu đã biết tôi đã có gia đình, anh không cảm thấy tư thế lúc này của chúng ta là không thích hợp sao?" Thân thể hắn đè lên người cô mang tính xâm lược, hơi thở cũng bá đạo phun tại trên mặt cô, ép buộc cô chịu đựng.
"Thanh Ninh, em không phải không biết tôi ghét nhất cái gì, quân hôn, không dễ li hôn, em nói xem nếu đột nhiên xảy ra một vụ tai nạn xe nào đó chẳng phải hôn nhân của hai người cũng kết thúc ư."
Mạnh Kiết Nhiên có một đặc điểm, chính là mỗi lần uy hiếp cô lời nói sẽ vô cùng nhẹ nhàng giống như gió thoảng nhưng thật ra là như đâm vào chỗ yếu hại đến chảy máu đầm đìa thì thôi.
Tạ Thanh Ninh hoảng sợ, Mạnh Kiết Nhiên hiện tại như kẻ điên, hắn không phải thương nhân chân, sau lưng hắn chính là thế lực hắc ám nên cô không thể sơ sót. Có lẽ hiện tại chính hắn căn bản cũng không quan tâm trên tay dính máu bao nhiêu mạng người, mạng người đối với hắn chỉ hèn hạ như con kiến hôi. Thanh Ninh bị chọc tức phát run, lại không giãy thoát được sự kiềm chế của hắn, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh nhưng không chảy ra được. Mạnh Kiết Nhiên đưa tay vuốt lên đôi mắt long lanh nước của cô, rất nhàn tản nói : "Em khóc gì thế Thanh Ninh, anh lại không có làm gì anh ta, cũng chỉ là nói một chút mà em đã coi là thật, có gì to tát đâu!"
" Mạnh Kiết Nhiên, chẳng lẽ anh không thể bỏ qua cho tôi sao?" Nàng nén lệ mềm yếu nói, hắn hé miệng cười cười.
"Thanh Ninh, em thật biết nói đùa, vậy ai sẽ bỏ qua cho anh đây."
Đàm phán tan vỡ, có lẽ căn bản cũng không có thương lượng gì, cô vẫn thua như cũ. Mạnh Kiết Nhiên hào phóng mở cửa để cho cô đi ra ngoài, còn không quên đưa khăn tay cho cô lau nước mắt. Thanh Ninh đi ra hồ vốc nước rửa mặt mới quay lại chỗ Tề Mạc Đình lúc này đã nướng xong cá, hai người mỗi người cầm một con tay kia cầm lon bia, còn chừa lại cho cô một con cá trong mâm.
"Tạ Thanh Ninh, em thật là biết chọn thời gian, nếu còn chưa trở lại anh sẽ ăn hết." Tề Mạc Đình đưa cá cho cô, nhìn qua sắc màu cũng không tệ lắm, cô nể tình ăn vài miếng, có một chút vị khét, thịt tươi không mặn cũng không nhạt.
Hạ Gia Mẫn nhìn ra cô có điểm khác lạ, nhớ tới nhìn thấy Mạnh Kiết Nhiên ở bờ sông cũng đoán được chút, tiếp tục cùng Tề Mạc Đình trêu đùa. Lúc về cô ngồi một góc nghịch điện thoại, Hạ Gia Mẫn không biết đang chuyện phiếm với ai, cô cũng không để Tề Mạc Đình đưa về mà xuống ở cầu vượt vào nội thành rồi bắt xe về nhà.
Đại viện quân nhân không cho xe lạ ra vào, taxi càng khỏi phải nói, Thanh Ninh phải xuống xe ngoài cổng, cảnh vệ đã quen mặt cô chào một tiếng thủ trưởng phu nhân thật to còn kính quân lễ, cô cười cười đi vào.
Mục Lương Hòa xem đồng hồ, xem chừng lúc này Thanh Ninh cũng sắp về rồi, đứng dậy đi vào phòng bếp dặn dò một chút trở ra, Diêm Nhuận Hoa đảo tài liệu trong tay cũng xem đồng hồ: "Có phải chị dâu sắp về không?"
"Ừ, cũng sắp rồi."
"Chuyện hôm nay bàn với anh trước mắt vẫn phải giữ bí mật, nhưng tôi vẫn muốn cuối cùng có được sự phối hợp của chị dâu."
Mục Lương Hòa nghe vậy trầm tư, con ngươi u ám "Được, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp, chỉ là điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn của cô ấy."
"Khẳng định rồi, không nói đến cái khác, chỉ bằng vào quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ liều chết bảo vệ chị dâu an toàn." Diêm Nhuận Hoa nói vang vang có lực, chợt chuyển chủ đề: "Nghe nói anh phải điều chuyển, đã tính toán đi đâu chưa, chị dâu cũng đi?"
"Chuyện này cụ thể còn chưa có quyết định, đến lúc đó đi hay ở vẫn chưa biết được."
Vừa nghe Mục Lương Hòa nói như vậy, Diêm Nhuận Hoa trong lòng cũng hơi tiếc rẻ, chuẩn bị đứng dậy thì cửa chính đột nhiên mở ra, một cô gái trẻ tuổi đi vào, không cần phải nói nhất định là chị dâu rồi.
Tạ Thanh Ninh đi vào nhìn thấy trong nhà có khách thoáng ngẩn người một chút, sau đó điều chỉnh tốt cảm xúc cùng nụ cười trên mặt, ở trước cửa đổi giầy đi vào.
"Thủ trưởng, anh không giới thiệu sao?"
Thanh Ninh đứng sau sofa nói cười ríu rít, một tay khoác lên trên vai Mục Lương Hòa, tay kia đem túi xách thả xuống bên người. Ánh mắt sắc bén của Diêm Nhuận Hoa nhìn sang, đột nhiên cảm thấy bọn họ thật đúng là có tướng vợ chồng, một người mặt nghiêm túc không chút thay đổi, một người nói cười ríu rít lúm đồng tiền nở hoa, rõ ràng là hai người hai thái cực đặt chung với nhau lại sinh ra một loại hòa hài đồng điệu.
"Diêm Nhuận Hoa, đội trưởng đội cảnh sát hình sự."
"Chào anh, tôi là Tạ Thanh Ninh ."
Mục Lương Hòa kéo cái tay đang khoác lên trên bả vai anh xuống để cô ngồi lên ghế, chợt nghĩ đến cái gì lại bảo cô vào bếp.
Diêm Nhuận Hoa liếc nhìn phương hướng Tạ Thanh Ninh rời khỏi nhạo báng: "Thật không nhìn ra, cây vạn tuế không nở hoa Thiếu tướng Mục Lương Hòa cũng theo mốt trâu già gặm cỏ non nhỉ, tuổi chị dâu chắc là không lớn lắm hả?"
"Tính tình trẻ con."
Mục Lương Hòa hạ thấp giọng nói cùng Diêm Nhuận Hoa nói một số chuyện. Diêm Nhuận Hoa thật lòng cảm thấy Mục Lương Hòa không làm cảnh sát hình sự thật là đáng tiếc, nói chuyện hồi lâu liếc đồng hồ thấy đã không còn sớm liền bảo " Tối nay còn có cuộc họp khẩn cấp, để lần sau nhé." Mục Lương Hòa cũng không giữ lại, tiễn bạn đến cửa.
Thanh Ninh từ trong bếp đi ra thì không thấy ai trong phòng khách cả, chỉ còn có hai cái li trơ trọi trên bàn trà, Mục Lương Hòa tiễn Diêm Nhuận Hoa xong trở lại, cởi quân trang ra giắt trên kệ ngoắc ngoắc tay với người con gái đang đứng giữa phòng.
Thanh Ninh nhớ tới những lời Mạnh Kiết Nhiên nói hôm nay, lòng thoáng lo sợ, từ từ bước lại : "Sao không giữ khách lại ăn cơm, em đã bảo chị Ngô làm thêm món ăn rồi."
"Cậu ta còn có việc bận." Mục Lương Hòa nói xong câu đó đưa tay lên ôm eo của cô, đem nàng cả người ôm vào trong lòng, sau đó hai người ngồi ở trên ghế sa lon. Thanh Ninh có chút kháng cự tư thế quá mức thân mật của hai người, muốn nhúc nhích một chút lại bị anh kéo trở lại. Mục Lương Hòa có đôi khi cũng không muốn ép buộc cô nhiều, chỉ có điều cái tâm tính trẻ con trì trệ không chịu tiến của cô làm anh không thể không làm như thế.
Ngẫm nghĩ một hồi nói: "Thanh Ninh, đối với việc điều chuyển của anh em thấy thế nào?"
Thật là lúng túng, đối với việc anh chuyển công tác cô vốn không nghĩ nhiều vì đã chuẩn bị rời đi, cũng không phải xuất phát từ những lời nói hôm nay của Mạnh Kiết Nhiên.
"Nếu phù hợp với sự phát triển về sau thì anh cứ chuyển đi thôi."
Mục Lương Hòa nghe xong trầm mặc, đưa tay sửa lại cổ áo cho cô, lại tự nhiên thả xuống eo cô "Đây là suy nghĩ thật lòng của em? Vậy còn em, có nguyện ý đi cùng anh không?"
Khi hỏi câu này Mục Lương Hòa có một chút khẩn trương, chân mày khẽ nhíu lại, vừa lập tức muốn nghe đến đáp án, lại sợ đáp án không phải cái anh muốn, không dám nghe.
"Thủ trưởng, nếu em nói không muốn, anh có phải sẽ bóp chết em không?"
"Sẽ không."
"Vậy thì được, em đi cùng anh."
Mục Lương Hòa khẽ thở dốc một hơi, bế cô ngồi sang một bên đùi, ánh mắt khẩn thiết: "Thanh Ninh, đây là lời thật lòng của em, nếu anh đã mang em đi cùng thì nhất định không cho phép em đổi ý ."
"So với vàng còn thật hơn." Nói xong, cô vòng tay quàng lên cổ anh, dụi dụi đầu vào hõm cổ, lè lưỡi liếm chỗ hầu kết đang chuyển động, nghe bên trong phát ra một tiếng khàn khàn trầm thấp, Mục Lương Hòa thân thể cứng đờ bởi động tác của cô lại hết sức hưởng thụ, ôm chặt sau đó níu lấy chỗ cổ áo trễ xuống của cô cố làm vẻ nghiêm túc: "Chú ý một chút ảnh hưởng."
Thanh Ninh làm mặt quỷ với anh rồi từ trên đùi anh nhảy xuống, không cam lòng nói: "Có bản lãnh buổi tối ngủ một mình đi, ai sợ ai a!"
Chị Ngô tẩu bưng món ăn ra ngoài chợt nghe thấy một câu như vậy, che miệng cười, khen câu: "Tài nấu nướng của cô chủ tiến bộ rất nhiều, mùi vị so với lần trước tốt hơn rồi đấy." Vốn tưởng Diêm Nhuận Hoa ở lại ăn cơm, cô mới trổ tài cũng là cho thủ trưởng trường mặt mũi. Đàn ông mà, chút tâm lý sĩ diện này đều giống nhau cả, chỉ là không nói rõ ra, tiếc là Diêm Nhuận Hoa có việc phải đi trước, Mục Lương Hòa liếc nhìn các món vợ làm trên bàn trông qua cũng khá ổn.
" Mục Lương Hòa, anh có cảm thấy cưới được em là phúc khí to lớn của anh không."
"Ăn cơm, đừng nói chuyện." Sĩ diện đầy người như thế, khen một cái thì sẽ chết à!
Bình thường lúc cô không vui đều cùng đứa bé một dạng, biểu hiện đều viết ở trên mặt, cho nên sau khi cơm nước xong lên lầu, quệt mồm một bộ ta rất tức giận. Mục Lương Hòa là lão quê mùa, ôm vợ nói ngọt một câu cũng không biết, mặt lúc nào cũng lạnh băng quen thói ra lệnh cho người khác. Từ phòng tắm ra ngoài, cô vẫn còn duy trì bộ dạng tức giận, Mục Lương Hòa có chút buồn bực, lại nghĩ đến mấy lời Cố Thành Dĩ nói, nữ nhân mà đều thuộc tính kiêu kì, nói nhiều lời dỗ dành một chút là được thôi.
Vấn đề là anh không biết làm thế nào đây này.
"Anh không ngủ hả, còn ở đó làm cái gì?"
Mục Lương Hòa vén chăn chui vào, Thanh Ninh buồn bực liếc nhìn rồi xoay người nằm nghiêng. Mục Lương Hòa chen vào gần hơn, chạm tới lưng cô, Thanh Ninh lại xịch tiếp về phía trước sát mép giường, Mục Lương Hòa lại tiếp tục tiến lại, cứ thế làm cô vợ nhỏ xù lông nhím.
"Thủ trưởng, anh có để cho người ta ngủ hay không, anh rốt cuộc muốn làm gì, làm phản hả?"
"Thanh Ninh, đừng giận, chúng ta nói chuyện nào." Mục Lương Hòa làm mặt phớt tỉnh răn đe, mười phần trong câu nói là giọng điệu Thiếu tướng, Thanh Ninh không vui quay mặt đi.
"Không muốn nói chuyện với anh."
"Vậy chúng ta trao đổi hành động cũng được, tổ chức cho phép."
" Mục Lương Hòa, anh lưu manh!" Cô cầm gối đầu đập anh, bị anh ném đi một bên, trực tiếp ấn cô dưới thân thể, đây là muốn bắt đầu vận động trước lúc ngủ mà, bọn họ mới vừa rồi rõ ràng là đang gây gổ, thế nào mà một giây kế tiếp liền thay đổi thành cái này.
Chương 28
Đàn ông một khi đã được nếm chuyện phòng the thì sẽ vui vẻ không biết mệt, về điểm này Mục Lương Hòa cũng giống như số đông còn lại, thế mà trước khi cưới thì kiêu ngạo tự chủ, xem nàng dâu trước mắt như hạt bụi. Anh đưa cánh tay lực lưỡng cố định đôi tay đang khua loạn của cô lên đỉnh đầu, cô lấy chân đá lại cũng bị anh dễ dàng đè phía dưới.
"Nghe lời, sẽ ít chịu khổ một chút." Nghe giọng điệu này lại muốn nổi giận, cô cố tình chống đối.
Mục Lương Hòa dùng cái tay không còn lại giữ chặt khuôn mặt trơn láng, lòng bàn tay chai sần lướt qua da thịt tinh tế, kích thích hàng loạt run rẩy, ánh mắt cô vụt sáng, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng chói quá mức, ở trên đỉnh đầu anh tạo thành một quầng sáng, mà anh lại đang khom người, thân thể nặng nề đè ở trên người cô, che lấp đi ánh sáng óng ánh, làm cho gò má anh nửa ẩn nửa hiện, trong tầm mắt chỉ có một đôi nhãn quang mang đậm dục vọng cực kỳ sáng chói, thâm thúy như là một cái đầm không đáy sâu thẳm hút cô vào trong, Thanh Ninh bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoang mang, quay mặt đi dùng lời nói trao đổi.
"Thủ trưởng, anh không tuân theo kỷ luật của tổ chức."
"Trong tổ chức có điều nào không cho phép ôm vợ nào?"
"Nhưng hôm nay người ta không muốn cho anh ôm."
Mục Lương Hòa nghe vậy thân thể càng đè xuống, đồ ngủ đang mặc trên người đã bị bung ra mấy nút xốc xếch, cô cúi nhìn vừa đúng góc độ có thể thấy rõ lồng ngực anh cùng với hai hạt tròn tròn đỏ tươi nhô ra như ẩn như hiện, không phải chỉ có bánh bao của phụ nữ mới mê người nha, bánh bao nhỏ của đàn ông cường tráng càng dụ hoặc mười phần. Thanh Ninh xấu hổ phát hiện tim mình đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô, dời đi tầm mắt chuyển qua cổ của anh, nhìn cái hầu kết chuyển động lên xuống cũng là một loại hành hạ. Thời điểm Mục Lương Hòa nghiêm túc sẽ chỉ làm ngươi cảm thấy người này thật cổ hủ, không thú vị, nhưng nếu khóe miệng anh mang theo nụ cười cùng ánh mắt nhu hòa đi một chút như vậy, lập tức lại có vẻ tao nhã lịch sự, đúng, giống như cầm thú khoác tấm da cừu.
Tầm mắt Mục Lương Hòa rơi vào trên môi mềm mại bóng loáng đang nuốt nuốt nước miếng của cô, động tác cũng không quá dịu dàng áp xuống tới. Bản chất quân nhân từ trong xương tủy khiến cho anh thấy khó khăn sẽ xông lên mà nghênh đón, hai phiến môi nóng bỏng in cùng một chỗ, Thanh Ninh giãy giụa lui về phía sau, anh cường thế áp tới, một tiến, một lui, đầu lưỡi công phá hàm răng, Mục Lương Hòa được như nguyện cùng cái lưỡi mềm của cô khuấy đảo một chỗ. Nghe được tiếng rên nho nhỏ của người dưới thân, bàn tay từ bên hông xuôi xuống bụng, tiếp tục đi xuống luồn vào trong lưu luyến không nặng không nhẹ vuốt ve, không bao lâu, chỉ nghe thấy cô thở khẽ rất nhỏ.
Thanh Ninh muốn khép chặt hai chân lại nhưng chân đã bị anh đè lấy không thể động đậy, nơi tư mật nhất bị anh trêu chọc đã dần dần có phản ứng, trong người trào dâng một cỗ sóng nhiệt, cô khó chịu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của anh, con ngươi đen nhánh có thể chảy ra nước, nét mặt ẩn nhẫn như có vẻ tìm tòi theo dõi, đây chính là điểm đặc biệt của anh.
Tối nay Mục Lương Hòa thực hiện đầy đủ khúc dạo đầu, tinh tế hôn liếm toàn thân cô rồi mới từ từ gạt bỏ từng lớp vải vóc bó buộc từng bộ phận, nếu dùng thêm sức rõ ràng còn có thể nghe được tiếng xé vải truyền trong không khí.
Tạ Thanh Ninh hô to "Tắt đèn."
Mục Lương Hòa động tác hơi chậm lại nhưng vẫn duỗi bàn tay tắt đèn cái "Tách". Toàn bộ căn phòng rơi vào bóng đêm, càng làm khuếch đại thêm tiếng thở hổn hển của hai người. Hai tay Thanh Ninh được tự do, vô ý thức quàng lên cổ Mục Lương Hòa, không khí đã trở nên vô cùng hài hòa (tỉnh lược 350 chữ).
Dứt lời, lại thêm một vòng chiến đấu mới, Thanh Ninh chưa từng hoài nghi lực chiến đấu của Mục Lương Hòa, nhưng vô cùng hoài nghi đối với thân thể nhỏ bé của chính mình có phải đã bị anh làm cho hư không?
Mục Lương Hòa muốn cô hai lần mới dần dần ổn định lại, ôm cô lật người lại để cho cô nằm sấp trên ngực mình, tiếng hít thở nặng nhọc dần dần lắng xuống. Sau đó anh vác cô lên vai vào phòng tắm, Thanh Ninh ghét nhất anh mỗi lần đều xem cô như bao cát mà vác lên vai, đem cả tay lẫn chân vừa đánh vừa đá. Mục Lương Hòa da dầy, cũng không để ý cô, mở van vòi hoa sen, đem sữa tắm xoa lên người cô, nước chảy ấm áp, hai người đứng dưới ánh đèn màu vàng, đem thân thể của nhau nhìn không sót một thứ gì. Thanh Ninh thật ra là rất không đồng ý hai người cùng nhau tắm rửa, chạy trốn được mấy lần thì không thành công nữa, ngược lại mỗi lần xong chuyện sau đều sẽ bị anh vác vào phòng tắm.
Tắm xong, Mục Lương Hòa lấy khăn lông lớn lau mình khô ráo, lại cầm một cái nữa bao bọc lấy người Thanh Ninh đưa về giường. Đàn ông sau khi xong chuyện thường cũng rất mệt mỏi, Mục Lương Hòa cũng không ngoại lệ. Thanh Ninh lại không ngủ được, tay sờ đến những nơi mới bị anh yêu qua vẫn cảm nhận được một loạt tê dại, đau nhức cùng ẩm ướt, thân thể run lên một cái.
Trong bóng tối Thanh Ninh quẫn 囧 nhưng vẫn quấy rối, tay nhỏ bé sờ về phía bụng của anh, vẽ vòng vòng, sau đó rê xuống rốn anh, rốn Mục Lương Hòa rất tròn, không lớn không nhỏ, vừa đủ cho ngón trỏ của cô chọc vào.
"Không cho phép náo, ngủ." Mục Lương Hòa kéo xuống bàn tay cô đang loạn động nắm ở lòng bàn tay mình, thân thể không có tiền đồ giật giật, ôm lấy bờ eo mềm mại của cô uy hiếp rõ ràng: "Còn cử động nữa, lại mở pháo."
Thủ trưởng nói là làm, Thanh Ninh an phận thu tay về, bất mãn đá anh một cước mới lật người ngủ. Kích động trong thân thể còn chưa lui xuống, cô mở to mắt nhìn cả phòng tối đen, trong không khí vẫn còn nồng đậm tư vị hoan ái cộng thêm người đàn ông đang ngủ bên cạnh chân thật đến đáng sợ, cô lập tức chui đầu vào trong chăn.
Việc thuyên chuyển của Mục Lương Hòa mãi vẫn không có tin tức gì, Thanh Ninh đã hỏi bóng gió mấy lần điều lệnh rốt cuộc lúc nào thì đưa xuống cũng bị anh bác đi, Mục Lương Hòa hình như không có gì sốt ruột nhưng cô lại rất muốn rời đi.
Mùa thu này kết thúc lúc Mục Lương Hòa cực kỳ bận rộn, Trần Minh luôn có mặt đón cô lúc tan ca đưa cô về trước rồi mới quay lại đón thủ trưởng, tính kỹ lại bọn họ cũng hơn nửa tháng rồi không ăn tối cùng nhau.
Nghĩ kỹ lại, như vậy cũng rất tốt.
"Cô chủ, bên bộ đội gọi tới nói ông chủ hình như bị thương rồi." Chị Ngô đưa điện thoại cho cô, Thanh Ninh nuốt vội thức ăn trong miệng thả đũa nghe bên kia tiếng của Cố Thành Dĩ có vẻ rất gấp gáp, trong ấn tượng của cô Mục Lương Hòa khỏe như trâu có thể một tay xách lấy cô làm sao có thể bị thương được đây.
"Cố Thành Dĩ , rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Cô chủ bình tĩnh, sẽ không có chuyện gì, cô từ từ một chút." Chị Ngô ở phía sau khuyên cô chớ nóng vội, cô đã xách túi vọt ra cửa. Giờ Trần Minh cũng không có ở đây, cô đành bắt taxi đến thẳng bệnh viện quân đội .
Cố Thành Dĩ cúp điện thoại cũng không đút vào túi mà cầm trong tay vuốt vuốt, hài hước nói với Mục Lương Hòa đang nằm trên giường bệnh: "Tôi xem chị dâu rất quan tâm cậu, đoán chừng rất nhanh sẽ đến đây thôi."
Mục Lương Hòa nhịn xuống kích động muốn cầm gối đầu ném bạn, mặt không biến sắc xem đồng hồ, giờ này trời đã tối hẳn, loáng thoáng có thể thấy được vạn ánh đèn ngoài kia, trên hành lang bệnh viện ngoại trừ mùi thuốc sát trùng còn thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
Trên đường đến bệnh viện, trong đầu Tạ Thanh Ninh không ngừng nghĩ khi gặp mặt câu đầu tiên sẽ nói gì, nói là “Thủ trưởng, bị thương có nghiêm trọng không” hay là “Thủ trưởng, làm sao lại bị thương” hoặc ướt át hơn mà nói “Anh bị thương nhưng mà lòng em đau” ...
Nhưng cô đã quên sự tình phát triển thế nào đâu phải do cô định liệu được, nếu có thể tinh toán trước thì không phải là cuộc sống phức tạp rồi.
Ngẩng nhìn số phòng bệnh, xác định mình không đi nhầm, vừa ngó nghiêng qua cửa thủy tinh vừa nghĩ nên vào ngay hay để lát nữa mới vào, còn chưa nghĩ xong đã bị một tiếng kêu "Chị dâu" làm cho giật mình.
Cố Thành Dĩ cười phô hàm răng trắng bóng, trên gương mặt ngăm đen tràn ra ý cười, đưa tay đẩy cửa phòng bệnh "Chị dâu đến rồi sao không vào, thủ trưởng mới vừa nói với tôi là nhớ chị đấy."
Động tĩnh của họ bên ngoài đã sớm rơi vào trong lỗ tai của người trong phòng, Mục Lương Hòa nằm lỳ ở trên giường không động. Hạ Gia Dĩnh xoay người liếc nhìn người con gái đang đi vào, lên tiếng chào hỏi rồi lại tiếp tục nói chuyện với Mục Lương Hòa : "Lần này là vết thương cũ tái phát, phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, nếu không cần thân thể nữa thì có thể lập tức trở về bộ đội."
Lời nói của Hạ Gia Dĩnh vang vang có lực, thậm chí còn mang chút tình cảm riêng tư ở bên trong. Cố Thành Dĩ cũng là người thông minh, vừa nghe giọng điệu này, nghĩ thầm hỏng bét rồi, vỗ đùi cái đét rồi mời Hạ Gia Dĩnh tới ăn trái cây. Thanh Ninh liếc nhìn người con gái mặc áo blue trắng đứng trước giường bệnh, rõ ràng dáng dấp rất ưa nhìn cũng rất ngoan hiền, nhưng cô nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, chẳng lẽ mắt cô gần đây không tốt.
Sau khi Hạ Gia Dĩnh dứt lời Mục Lương Hòa cũng không nói gì, ngược lại vươn tay kéo Thanh Ninh. Cô trừng mắt liếc anh một cái, thuận thế ngồi xuống mép giường, vén lại chăn cho anh, quay đầu nói chuyện cùng Hạ Gia Dĩnh: "Rất nghiêm trọng sao?"
"Ừ, vết thương cũ tái phát, lần này không điều dưỡng tốt, về sau cái thắt lưng này cũng không cần nữa."
Hạ Gia Dĩnh đứng ở cuối giường, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, một tay cầm cuốn vở, một tay cầm bút viết, sau đó ngẩng đầu xem thời gian : "Bệnh nhân còn chưa ăn cơm, dinh dưỡng nhất định phải bảo đảm."
Cố Thành Dĩ lại vỗ bắp đùi, kéo cửa xông ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu sẽ quay lại ngay.
"Lương Hòa, thân thể chính là của anh, tôi chỉ nói đến đây thôi, tôi có việc phải đi trước."
Hạ Gia Dĩnh đã đi, sau khi cửa đóng lại trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Mục Lương Hòa nằm lỳ ở trên giường, cô ngồi ở bên giường, nhớ lại lúc mình mới bước vào phòng tay Hạ Gia Dĩnh nhấn tới nhấn lui trên lưng anh, trong lòng thoáng có vị chua, giống như có một ngọn lửa nóng rừng rực, lại giống uống phải một ly cà phê đắng, muốn nhổ ra mà không nhổ được.
Ánh mắt vòng vo nhìn chằm chằm người đàn ông sắc mặt vẫn tỉnh bơ trên giường hỏi "Thủ trưởng, làm sao có thể đem bản thân chơi cho hư hỏng thành ra thế này?"
Xem chừng là biểu hiện vừa rồi của mình có chút kém cỏi, Mục Lương Hòa đưa tay vuốt vuốt tóc vợ: "Không có việc gì đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."
"Chẳng lẽ vừa rồi là em nghe nhầm."
"Có thể thôi."
"Thủ trưởng, anh nói chuyện cười không hợp chút nào cả, có đói không?"
Mục Lương Hòa đúng là đói bụng, lặng yên một chút sau đó thành thực gật đầu.